Chân dung cố nghệ sĩ Vito Acconci
Tiểu sử
Vito Acconci sinh ngày 24/1/ 1940 tại Bronx, New York trong một gia đình Công giáo Ý. Ông nhận được bằng cử nhân nghệ thuật (BA) trong lĩnh vực văn chương tại Cao đẳng Holy Cross ở Worcester, Massachusetts năm 1962. Hai năm sau, ông hoàn thành chương trình Thạc sĩ nghệ thuật (MFA) về viết lách tại Đại học Iowa, thành phố Iowa. Sau khi quay lại New York, ông tiếp tục phát triển sự nghiệp của mình trên các lĩnh vực thơ ca, phê bình, biểu diễn nghệ thuật, âm thanh, phim ảnh, video, nhiếp ảnh và điêu khắc.
Trong những năm cuối của thập niên 60, Acconci tập trung vào thơ ca và ngôn ngữ. Năm 1969, ông bắt đầu sử dụng nhiếp ảnh để ghi lại các hành động khác nhau như nhảy, uốn cong, ngã để tìm hiểu xem cơ thể mình chuyển động trong không gian như thế nào. Cũng trong năm này, ông thực hiện Following Piece, nghe có vẻ kỳ quặc và lố bịch đó là ông sẽ đi theo người qua đường cho đến khi họ bước vào không gian riêng tư. Từ năm 1969 đến năm 1974, ông tiếp tục tìm hiểu về sự chuyển động trong không gian, sử dụng thêm phim ảnh, video và bảng chữ để ghi lại hành động của mình. Những tác phẩm của ông đã đặt ra câu hỏi bản chất của giới tính, số khác lại là xen hành động, mục đích cá nhân vào không gian công cộng. Ông thực sự là một nghệ sĩ kì quặc, trong thời gian triển lãm tác phẩm Information tại Bảo tàng Nghệ thuật đương đại tại New York ông đã gửi mail cho bảo tàng và lại đến đó mỗi ngày để mở thư của chính mình ra.Trong cuối những năm 70, những tác phẩm của Acconci chỉ bao gồm những bài phát biểu được thu lại và những tác phẩm của ông buộc những người lạ cùng tham gia triển lãm khi ấy giao tiếp với nhau.
Tác phẩm "Trademark" được sinh ra như vậy
Để tìm ra điều mình thắc mắc Acconci không quan tâm việc mình làm kỳ quặc và khó hiểu ra sao
Cũng trong những năm cuối của thập niên 70, Acconci cũng bắt đầu thử sức trong lĩnh vực điêu khắc, những tác phẩm của ông liên quan đến kiến trúc và nội, ngoại thất. Từ năm 1980, ông thực hiện những tác phẩm yêu cầu có sự tương tác của người xem, ví dụ, để hoàn thành một mô hình ngôi nhà đơn giản thì những người có mặt ở đó sẽ kéo dây thừng và dựng lên 4 bức tường. Các tác phẩm khác được dựng ngoài trời, mọi người sẽ có cơ hội ngồi hoặc chơi trên đó. Acconci đã làm tạo nên những tác phẩm cho một số trường đại học và sân bay tại Philadenphia và San Francisco. Personal Island được thiết kế cho Zwolle, Hà Lan (1994) và Island in the Muz cho Graz, Áo (2003) đều được xây dựng trên mặt nước. Acconci đã từng giảng dạy ở rất nhiều viện và trường đại học như Viện Nghệ thuật California ở Valencia, Trường Cao đẳng Nghệ thuật & Thiết kế Nova Scotia ở Halifax, Viện Nghệ thuật San Francisco, Trường Nghệ thuật Chicago, Trường Nghệ thuật Sáng tạo ở New York, Đại học Bắc Carolina tại Chapel Hill, và Đại học Yale ở New Haven.
Kể từ lần đầu trình diễn solo năm 1969 tại trường thiết kế Rhode Island, Acconci đã tham gia rất nhiều cuộc triển lãm. Retrospectives (Hồi tưởng quá khứ) đã được tổ chức bởi Bảo tàng Stedelijk ở Amsterdam (1978) và Bảo tàng Nghệ thuật đương đại ở Chicago (1980). Những tác phẩm thuộc Retrospectives đã được phục dựng bởi Landfall Press tại New York (1990) và Gallery of Art của Đại học Missouri ở Kansas City (1994). Thành tựu của Acconci được công nhận thông qua các giải thưởng từ National Endowment for the Arts (1976, 1980, 1983, và1993), Quỹ tưởng niệm John Simon Guggenheim (1979), Viện Mỹ tại Rome (1986). Ông cũng đã nhận được giải thưởng Cống hiến trọn đời của Trung tâm Điêu khắc Quốc tế (1997) và hai giải thưởng từ Hội đồng Nghệ thuật Thành phố New York về Thiết kế Xuất sắc (1999 và 2004). Ông cũng là người cuối cùng nhận được giải thưởng Hugo Boss năm 2000.
Vì nghệ thuật Acconci không ngần ngại khó khăn
Ngôi nhà đơn giản cần sự tương tác của người xem
Năm 1988, ông thành lập Acconci Studio, nơi biểu diễn nghệ thuật dựa trên những không gian công cộng trên khắp thế giới. Các thiết kế không tưởng, biomorphic (một loại hình kiến trúc có kết cấu tự do mang hình dạng giọt nước được lấy cảm hứng từ thiên nhiên) của Acconci mô tả gần đúng sự phức tạp của cơ thể sống. Các tác phẩm nghệ thuật và kiến trúc của ông đều dựa trên sự tương tác xã hội giữa con người và sự mờ nhạt của không gian công cộng và riêng tư.
Dưới đây là một số tác phẩm của ông trong các lĩnh vực biểu diễn, triển lãm nghệ thuật, điêu khắc và thiết kế.
Biểu diễn
Seedbed (1972)
Seedbed (1972)- tác phẩm nổi tiếng nhất của ông được trình diễn tại Sonnabend Gallery, New York. Ông đã xây dựng một sàn giả và giấu mình bên dưới nó với một cái micrô, khi mọi người đi ngang qua ông đã nói chuyện với họ trong khi vừa thủ dâm. Tác phảm này đã trở thành một tiêu chuẩn của nghệ thuật biểu diễn một phần bởi vì sự dũng cảm tuyệt vời, kỳ dị của nó.
Blindfolded Catching (1970)
Từ Blindfolded Catching Acconci muốn tìm hiểu xem con người sẽ chuyển động hay tự vệ thế nào khi có một vật hay ai đó tấn công. Không thể nhìn hay không thể sờ tất cả những gì có thể làm lúc đó là tập trung cảm nhận.
Soap & Eyes (1970)
Hand & Mouth (1970)
Triển lãm nghệ thuật và điêu khắc
Lobby-for-the-Time-Being (2009)
Đây là sự làm mới lại North Wing Lobby của Bảo tàng Nghệ thuật Bronx. Acconci đã sử dụng đá Corian trắng nhưng lại được sử dụng giống như vải có thể gấp lại, uốn cong, kéo dài để tạo thành những hình học phức tạp khác nhau thành một bức tường dài với chỗ ngồi, bàn và kệ sách nằm giữa không gian phòng giống như những bông tuyết khổng lồ. Lắp đặt Lobby- for- the- time- being, Acconci muốn tìm hiểu thói quen của cơ thể con người và làm thế nào để kích hoạt không gian công cộng.
Không ai nghĩ công trình này lại được làm từ đá
Đá Corian được điêu khắc tỉ mỉ và khéo léo
City of Words (2010)
City of Words là sự quan tâm của Acconci trong khía cạnh ngôn ngữ và thơ ca phản ánh trong những tác phẩm đầu tiên của ông thập kỷ 60 và 70. "Thành phố" được miêu tả là sự phát triển của một môi trường mê cung được xây dựng từ chính các tác phẩm của Acconci.
City of Words giống như một mê cung "chữ" khiến cho người xem hoa mắt
Fence on the Loose (2012)
Trưng bày những chiếc ghế lạ mắt, thu hút
Lanterra Grace Toronto (2012)
Thiết kế lạ mắt của Lantarra Grace Toronto
Kiến trúc
Murnisel (2003)
Murinsel nghĩa đen là đảo Muz xây dựng ở Graz, Áo, thực chất nó không phải là một hòn đảo tự nhiên, mà là một bệ nhân tạo ở giữa sông Mur. Vito Acconci nhân dịp Graz trở thành Trung tâm Văn hoá Châu Âu năm 2003.
Tòa nhà có dạng vỏ ốc khổng lồ và có chiều dài 47 m (154 ft). Hai cầu kết nối bệ với 2 bên bờ sông Muz. Trung tâm công trình được xây dựng giống một giảng đường, dưới mái vòm có quán cà phê và sân chơi.
Công trình giống hệt một chiếc vỏ ốc làm bằng kính
Thiết kế theo kiểu bậc thang giảng đường tạo không gian ngồi thoải mái
Murinsel lung linh về đêm
Face of the Earth (1984)
Giống như leo núi Rushmore, hay cảm giác như bị hút vào miệng của một con cá voi trong một công viên giải trí, Face of the Earth của Vito Acconci khiến cho những ai đã từng đặt chân tới đây vừa thấy vui vẻ nhưng cũng có chút kỳ quái, đáng sợ. Đó vừa là một công trình kỷ niệm vừa là nơi có thể gọi là hoang đường mà mọi người thích đến. Face of the Earth với sắp xếp chỗ ngồi trong mắt, mũi và miệng để mọi người có thể gặp gỡ, ngồi cùng nhau và nói chuyện.
Face of the Earth tạo cảm giác kỳ quái, đáng sợ
Nhưng đây là nơi yêu thích của tất cả mọi người