Pablo Picasso – người tạo nên sự thần kỳ trong tranh lập thể

Pablo-Picasso
Pablo Picasso (1881–1973)

Sinh ra tại Malaga (Tây Ban Nha) năm 1881, Picasso được rửa tội và được đặt cho một cái tên khá dài “Pablo Diego José Francisco de Paula Juan Nepomuceno María de los Remedios Cipriano de la Santísima Trinidad Martyr Patricio Clito Ruíz y Picasso”. 23 từ này bao gồm tên của nhiều vị thánh và tên của một số họ hàng thân thiết với gia đình. “Picasso” thực tế là tên họ thừa hưởng từ mẹ – bà Maria Picasso y Lopez.

Theo học hội họa tại Học viện mỹ thuật (Academia de San Fernando) tại Madrid rồi Barcelona nhưng đến năm 1900 ông đã bỏ học để sang Paris – trung tâm nghệ thuật của châu Âu lúc bấy giờ. Tại đây, ông kết bạn với khá nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, trong đó có cả người sáng lập trường phái siêu thực Andre Breton, nhà thơ Guilaume Apollinaire và nhà văn Gertrude Stein.

Các tác phẩm của Picasso thường được phân loại theo các thời kỳ khác nhau, trong đó có giai đoạn từ 1909 đến 1919 được chú ý hơn cả bởi đây là thời kỳ mà Picasso phát triển phong cách vẽ lập thể mà sau này trở thành một trường phái hội họa – cuộc cách mạng về hội họa và điêu khắc châu Âu vào đầu thế kỷ 20 và là nguồn cảm hứng vô tận cho những thế hệ sau trong các lĩnh vực khác như kiến trúc, nội thất…

Picasso cùng với danh họa Georges Braque là những người tiên phong mở đường cho ý tưởng tiền lập thể vào những năm 1906-1909 để từ đó phát triển nên “chủ nghĩa lập thể phân tích” (1909-1912).

Bức họa Les Demoiselles d’Avignon (Những cô nàng ở Avignon – 1907) của Picasso không được coi là lập thể nhưng nó lại được coi là cột mốc quan trọng để tiến đến trường phái lập thể. Trong tác phẩm này, lần đầu tiên danh họa thể hiện các hướng nhìn khác nhau cùng một lúc của vật thể ba chiều trên không gian hai chiều của bức tranh. 

Picasso, Les Demoiselles d’Avignon, 1907

Vào thời kỳ này, Picasso mới chỉ khởi đầu bằng việc sử dụng những màu đơn sắc ngả nâu cho các tác phẩm của mình cùng với những đường thẳng không hoàn thiện, những hình khối đan xen lẫn nhau. Theo đó, các vật thể được tách thành những bộ phận riêng biệt và “phân tích” chúng theo hình dạng của từng bộ phận.

Picasso, Seated Nude, 1909-1910

Picasso, Portrait of Wilhelm Uhde, 1910

Picasso, Woman Playing the Mandolin, 1910

Năm 1912 đánh dấu sự phát triển chủ nghĩa lập thể của Picasso với việc sử dụng nghệ thuật cắt dán bằng các chất liệu vải, giấy báo, giấy dán tường để mô tả đề tài tĩnh vật và nhân vật, hay còn gọi là chủ nghĩa lập thể tổng hợp.

Picasso đã cho ra đời những tác phẩm tranh dán và tranh dán giấy trong đó có bức tranh nổi tiếng nhất là Still Life with Chair Caning (Tĩnh vật với chiếc ghế mây). Tác phẩm khiến cho người xem cảm thấy thích thủ bởi sự độc đáo trong việc dán những miếng vải dầu lên một phần của chiếc ghế mây.

Picasso, Still Life with Chair Caning, 1912

Picasso, Afficionado, 1912

Picasso, Glass and Bottle of Suze, 1912

Những tác phẩm của Picasso trong giai đoạn này có bố cục gồm các chi tiết chồng chất lên nhau, những chi tiết này được tô sơn hoặc được trát sơn lên nền vải khiến chúng có màu sắc sặc sỡ hơn.

Picasso, Three musicians, 1912

Picasso, Guitar, 1913

Có thể bạn quan tâm

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *