Đời Kiến Tôi

Hôm nay vi vu đón gió có bạn nào muốn hóng chuyện thì ngồi lại tôi kể cho nghe cái đời kiến tôi nó đã từng là thế nào.

 

ki_nang_mem

 

 

Chuyện gái nết na

 

Ngày xưa tôi cũng con gái nết na, cái ăn cái ngồi ý tứ như lời mẹ bảo, vậy nên tôi đã không thể hiểu được tại sao đàn anh đàn chị của tôi có thể ngồi xếp bằng lê lết trong sảnh trường, húp sụp soạt tô mỳ qua trưa, và có thể ngủ ngon lành trên những dãy hành lang ít người đi lại? À! Nhưng giờ thì tôi đã hiểu, bởi giờ thì tôi cũng thế mất rồi…

 

ki_nang_mem2

 

Có những bài làm nhóm lầy lội ăn kham khổ là chuyện như tất nhiên. Khi nộp bài xong đợi chấm thì cả đám ùa nhau tìm nơi chợp mắt, mặc kệ nó là chỗ nào. Mệt nhưng mà vui! Có sinh viên trường nào có kỉ niệm ngủ cùng nhau như vậy không?

 

 

Khảo sát công trình

 

Tôi vẫn thường gọi điện về nhà và khoe khoang với mẹ hôm nay con đi khảo sát công trình. Nghe chuyên nghiệp nhỉ? Vất vả nhỉ? Thực ra thì khổ chẳng khổ mấy, nhưng phải được cái mặt không đổi sắc khi có bất cứ vấn đề gì xảy ra thì mới xong. Có lần bạn tôi đi đến tiệm cơm khảo sát, mắt lấp ló, máy ảnh chụp lia lịa làm chủ quán tưởng cục vệ sinh đi kiểm duyệt, bị nhìn chằm chằm đỏ cả mặt. Lại có khi đi khách sạn uống café đi lung tung, chụp đủ thứ, anh quản lý theo sát luôn miệng bảo chụp ít thôi em chụp ít thôi em – Cảm thấy… thực ngượng ngùng. Được cái đi như thế cảm giác thế giới quá là kì diệu, ai có thể ngờ được con nhỏ suốt ngày mỳ tôm ở nhà lại có thể đến khách sạn năm sao uống café!!!

 

 

Thầy cô là nhất

 

ki_nang_mem3

 

Học kiến trúc thầy cô là những người tôi oán nhất nhưng cũng là những thầy cô tôi trân trọng yêu quý nhất trong sự nghiệp học hành gian khổ của mình. Chẳng phải ai cũng có thể nghiêm túc phê bình một cách mãnh liệt rồi sau đó chịu đói hay thức khuya làm bài cùng học trò như vậy. Nhớ có hôm thầy sửa bài qua cả giờ cơm, trò mua ly nước vừa giúp thầy hạ hỏa vừa qua bữa cùng nhau… Thầy kiến vẫn là nhất thôi!

 

 

Kết

 

Nhớ năm nào tôi vẫn là sinh viên năm nhất nhìn các anh chị sành sỏi nói với nhau những từ chuyên ngành mình chẳng hiểu mà ngưỡng mộ, thì nay, tôi đã và đang đi những bước đường đó. Không còn là đứa con gái thùy mị nết na, cơ mà sao tôi thấy chẳng bao giờ hối hận, tôi tự hào hơn bao giờ hết vì đó là đời kiến tôi.

 

Có thể bạn quan tâm

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *